Có những cuốn tiểu thuyết không cần đến cao trào dữ dội, nhưng lại khiến đọc giả như bị cuốn vào trong, dính lấy nó như cách một cơn lốc hút mọi vật xung quanh, không rõ bắt nguồn từ đâu và cũng chẳng dễ dàng dập tắt. Giông tố là một cơn lốc luôn âm ỉ như thế - lặng lẽ nhưng dai dẳng, một lần đọc qua là một lần cảm nhận được, nó chạm vào những phần rất thật của xã hội và con người. Ngay từ đầu, Vũ Trọng Phụng đã khiến người ta phải đặt dấu hỏi lớn về những giá trị đạo đức mà xã hội bấy giờ luôn tôn thờ. Danh giá, đạo đức, trách nhiệm… tất cả đều được ông mổ xẻ, phơi bày như một lớp mặt nạ đẹp đẽ nhưng lại méo mó. Mịch (nhân vật trong tiểu thuyết) bị cưỡng hiếp và bị ép cưới để “giữ thể diện”, không chỉ là một số phận cá nhân đầy bi kịch, mà còn là cái giá mà xã hội sẵn sàng chi trả để bảo vệ cho lớp vỏ đạo đức giả tạo. “Làm phúc” đôi khi chỉ là công cụ để đánh bóng tên tuổi. “Giữ danh giá” cũng chỉ là cái cớ để hợp thức hóa những bất công. Đọc mà buốt, buốt đến tận cùng… Giông ...