Vô thường, và những khoảnh khắc ta còn bên nhau
Tuần vừa rồi công việc khá nhiều, dở dang một vài bài blog. Ý tưởng thì vẫn nằm đó, lặng lẽ chờ trong một góc nhỏ, dàn bài đã lên, nhưng chưa bài nào hoàn chỉnh. Có lẽ cần đến những khoảng lặng, để lòng mình lắng lại…
Chiều hôm qua, thật bất ngờ khi
thấy tin chú Hoàng Nam Tiến qua đời. Cảm giác đầu tiên là sốc, thật sự... dù tôi
không quen biết Chú, chỉ biết qua mạng và đã theo dõi từ rất lâu, tôi đã rất bất
ngờ, nó là một mất mát khó tin. Một người có đức có tài, luôn tràn đầy năng lượng
tích cực, vẫn đều đặn làm việc, công hiến, truyền cảm hứng... Vậy mà, cũng chỉ
trong tích tắc, một con người - một hành trình - đã khép lại.
Lại nghĩ đến hai chữ “vô thường”.
Từ này nghe nhiều, hôm nay mới ngồi
ngẫm kỹ hơn về nó. Vô thường, tức là không có gì tồn tại mãi mãi, không
có gì đứng yên. Mọi thứ đều có thể thay đổi, rơi rụng, biến mất, vào một thời
điểm không hẹn trước. Và bởi thế, cuộc đời này mới vừa đẹp, vừa mong manh đến
thế.
Có lúc ta lướt qua nhau mà không
kịp chào. Có khi một người vẫn còn hiện diện trong những dự định tương lai của
ta, nhưng ngày mai họ đã không còn. Mọi thứ đều có thể bất ngờ kết thúc, mà ta
thì chưa kịp nói lời cảm ơn, chưa kịp lắng nghe trọn vẹn, chưa kịp sống tử tế
hơn với chính mình và cả những người xung quanh.
Nghe lại thấy càng hay một câu trong
bài mới của Đen, “Chợt thấy mình trở nên keo kiệt vì càng ngày càng tiếc thời
gian”. Càng lớn càng thấy thời gian là thứ thật đáng sợ, không
phải vì nó quá ít, mà vì nó không đợi ai. Nó cứ trôi, trôi nhẹ nhàng, lặng lẽ
nhưng tuyệt đối, không quay lại.
Nên thôi thì, nếu có thể, ta hãy
sống tử tế hơn. Chậm lại một chút cũng được. Yêu thương nhiều hơn một chút.
Trân trọng những người bên cạnh mình, những cuộc trò chuyện còn dang dở, những
khoảnh khắc vẫn còn hơi ấm.
Nhận xét
Đăng nhận xét