Sáng đầu tuần vội vã...
Trước đây, trên chiếc xe máy mỗi
sáng, tôi vẫn có thói quen nhìn ngắm mọi thứ xung quanh, cuộc sống luôn vận hành
không ngừng nghỉ, những cô chú đang chăm bón cây xanh, những bạn trẻ cười nói rạng
rỡ trong công viên, những người thong thả rung đùi trong tiệm cà phê quen thuộc
mà thi thoảng tôi vẫn ngồi. Giờ trên xe buýt, tôi lại vẫn bắt gặp những hình ảnh
ấy theo một cách khác, xa hơn một chút, lặng hơn một chút, nhưng vẫn đủ để cảm nhận
được những khoảnh khắc này. Dù cuộc sống luôn còn những mối lo toan, tôi nghĩ
mình thật may mắn khi có thể chạm vào những khoảnh khắc ấy, để thấy lòng mình
nhẹ hơn, để có thêm chút năng lượng để tiếp tục bước đi trên hành trình riêng của
chính mình.
Trên mỗi chuyến xe, tôi đã có cơ
hội gặp gỡ thật nhiều những con người thú vị, là bác tài xế vui tính, là những
tiếp viên niềm nở. Đôi lúc bắt gặp họ cáu gắt vì kẹt xe, vì các ‘bố đời’ cúp đầu,
chen lấn, nhưng có lẽ ai trong chúng ta cũng luôn có những áp lực nhất định, trên
vai họ là bao gánh nặng, tích tụ dần thành mệt mỏi. Cũng có lúc, tôi lại thấy họ
rạng rỡ, say mê với công việc như thể chẳng có gì đủ sức nặng để kéo họ xuống dưới
đáy sâu. Tôi nghĩ có lẽ sống trọn vẹn là điều không quá xa vời, làm việc hết
mình, vẫn yêu cuộc đời này nồng nhiệt và nụ cười vẫn luôn nở trên môi.
Đôi khi, cuộc sống chỉ cần giản
đơn có vậy, bước chậm lại, mỉm cười, tận hưởng những khoảnh khắc trong ngày.
Tôi cũng đang từng bước hướng về phía đó, một cuộc sống nhẹ nhàng, đủ yên để thấy
hạnh phúc.
Nếu bạn vẫn còn chật vật đâu đó,
mong rằng bạn sẽ cố gắng thêm chút nữa, nhìn mọi thứ thoáng hơn và hãy tin rằng
cuộc sống này vẫn dành cho bạn thật nhiều điều tốt đẹp.
Chúc một ngày tốt lành.
Nhận xét
Đăng nhận xét